Thứ bảy 8/2/2020
Lời Chúa: Mc 6, 30-34
(30) Các Tông Ðồ tụ họp chung quanh Ðức Giêsu, và kể lại cho Người biết mọi việc các ông đã làm, và mọi điều các ông đã dạy. (31) Người bảo các ông: “Chính anh em hãy lánh riêng ra đến một nơi thanh vắng mà nghỉ ngơi đôi chút”. Quả thế, kẻ lui người tới quá đông, nên các ông cũng chẳng có thì giờ ăn uống nữa. (32) Vậy, các ngài xuống thuyền đi lánh riêng ra một nơi hoang vắng. (33) Thấy các ngài ra đi, nhiều người hiểu ý, nên từ khắp các thành, họ cùng nhau theo đường bộ chạy đến nơi, trước cả các ngài. (34) Ra khỏi thuyền, Ðức Giêsu thấy một đám người rất đông thì chạnh lòng thương, vì họ như bầy chiên không người chăn dắt. Và Người bắt đầu dạy dỗ họ nhiều điều.
SUY NIỆM
Chạnh lòng thương, quan tâm, săn sóc là đặc tính mà Thiên Chúa muốn biểu lộ cho con người trong Tin Mừng Mc 6, 30-34 hôm nay.
Sau khi đi loan báo Tin Mừng theo lệnh truyền của Đức Giêsu, các tông đồ trở về với niềm vui hớn hở, họ vây quanh Thầy mình và đua nhau kể thành tích đã thâu lượm được trong sứ vụ. Chắc chắn Thầy Giêsu vui lắm, nhưng Ngài đã nhìn thấy những vất vả, nhọc nhằn vẫn còn in trên khuôn mặt các đồ đệ của mình và quan trọng hơn nữa: Ngài muốn các môn sinh có thời gian nghỉ ngơi phần xác, giống như sau sáu ngày làm việc Thiên Chúa đã nghỉ ngơi. Còn về phần hồn, thì “các trò” có giờ nghiền ngẫm lại những gì Thiên Chúa đã thực hiện cho người trần qua bàn tay và tiếng nói của họ. Vì thế, Chúa mới ân cần nói: “Chính anh em hãy lánh riêng ra đến một nơi thanh vắng mà nghỉ ngơi đôi chút”. Quả thế, kẻ lui người tới quá đông, nên các ông cũng chẳng có thì giờ ăn uống nữa.Vậy, thầy trò xuống thuyền đi lánh riêng ra một nơi hoang vắng.( Mc 6, 31- 32).
Thậy vậy, người tông đồ thực thụ của Chúa dù ở bậc nào cũng luôn nhìn thấy sứ mạng để chu toàn. Bởi đó, họ luôn bị cám dỗ lao vào các công việc phục vụ đến nỗi không còn thời giờ chăm lo cho mình và quan trọng hơn là dành những giây phút riêng tư cho sự trợ giúp thiêng liêng của Thiên Chúa bằng cầu nguyện, xét mình, hồi tâm, đọc Lời Chúa… nếu thiếu sự trợ giúp của Thiên Chúa, chúng ta có thể ví mình như chiếc xe máy hết xăng giữa đường trường vắng vẻ. Người ta thường nói: “ Ăn cơm nhà Chúa, múa cả ngày” điều đó rất đúng, vì việc nhà Chúa lúc nào cũng có và đều mang tính “khẩn”. Chúng ta “múa” mà có Chúa múa cùng thì điệu múa đó mới đẹp, mới hay và mới có ý nghĩa; còn múa một mình, không mời Chúa giúp, thì e rằng điệu múa đó coi chừng bị rớt nhịp, trơ trụi, lúng túng và thiếu chiều sâu tâm linh.
Suy niệm đến đây, tôi chợt nhớ lời chia sẻ đơn sơ, chân thành của Ông Tư xe ôm vùng truyền giáo Miền Tây: “Sơ biết không, tôi chạy xe ôm thật đó, nhưng mỗi ngày tôi cũng cố gắng lần mấy chuỗi kính Đức Mẹ. Lúc nào vắng khách, tôi ngồi bên chiếc xe ôm âm thầm lần chuỗi và ngắm đàng Thánh giá, mặc kệ anh em xe ôm coi tôi như khác thường. Khi chở hàng một mình, tôi cũng đọc như vậy và càng đọc tôi càng thấy mê, vì lời kinh nào cũng giúp tôi nhớ đến Chúa, thương Chúa!”. Ngày nào ông cũng đi lễ sớm, tôi hỏi ông, ông mỉm cười: “Tôi đi lễ sớm để dọn mình dự lễ, rước Chúa cho sốt sắng, còn trong ngày tôi mắc bận chạy xe!”. Tôi thấy ông không có giờ lánh riêng rõ ràng như tĩnh tâm của các linh mục, tu sĩ, nhưng tôi khen ông biết tận dụng những giây phút nghỉ ngơi trong ngày để gắn bó với Chúa.
Trở về với bài Tin Mừng, tôi thấy: chiếc thuyền chở Thầy trò Giêsu hôm nay sao ấm cúng lạ thường! Phải chăng vì Thầy Giêsu luôn ở bên họ và cùng đồng lao cộng khổ với họ trong cuộc đời mà con thuyền này chỉ là một hình ảnh thu gọn! Được ở bên Thầy mỗi ngày, các môn sinh đều cảm nhận sâu hơn niềm vui, sự yêu thương, quan tâm, săn sóc mà Thầy Giêsu đã dành cho mình cũng như cho đoàn môn đệ. Các ông là những người được vinh dự đại diện cho mỗi người chúng ta hôm nay, cũng đang được Thiên Chúa yêu thương chăm sóc như vậy!
Tin Mừng lại trình bày tiếp: “ Ra khỏi thuyền, Đức Giêsu thấy một đám người rất đông thì chạnh lòng thương, vì họ như bầy chiên không người chăn dắt. Và Người bắt đầu dạy dỗ họ nhiều điều”. Rõ ràng, tình yêu của Thiên Chúa không dừng nơi sự mệt nhọc thể lý của con người mà lại tiếp tục nhân rộng tình thương đến vô tận. “Chạnh lòng thương” ở đây không còn là từ ngữ nữa, nhưng là cái đụng chạm đến con tim, một con tim của Thiên Chúa đã vì yêu thương xuống thế làm người, ở với con người, dạy dỗ con người để cứu độ con người. Hỏi trên đời này, có ai quan tâm đến chúng ta hơn Thiên Chúa đã yêu thương, chăm sóc chúng ta không? Và đã có bao nhiêu người để ý tới điều đó để nhận ra cả cuộc đời mình đều là hồng ân của Chúa.
Lạy Chúa Giêsu, hình ảnh Chúa tận tụy chăm sóc các môn đệ năm xưa vẫn còn đang tiếp diễn trong cuộc đời chúng con hôm nay, đó là một sự an ủi, một nâng đỡ đức tin cho chúng con trên hành trình dương thế. Xin cho chúng con biết khôn ngoan dùng thời giờ Chúa ban để vừa nghỉ ngơi phần xác và phần hồn chúng con được sống gắn bó với Chúa từ bây giờ cho đến mai sau. Amen.
Nt Anna Kim Luyến SSS