Trong Tin mừng theo thánh Luca, có một dụ ngôn giúp chúng ta nắm bắt được ý nghĩa sâu xa của tình phụ tử Thiên Chúa (Lc 15,11–32). Trước kia, dụ ngôn này được gọi là Dụ ngôn Người con hoang đàng, nhưng ngày nay được gọi là Dụ ngôn Người cha nhân hậu, rất giàu tình thương và lòng quảng đại. Thật sự, trung tâm của dụ ngôn không phải người con đã bỏ cha mình để đi xa, “[người con thứ] thu góp tất cả rồi trẩy đi phương xa. Ở đó anh ta sống phóng đãng, phung phí tài sản của mình”. Không, nhân vật trung tâm của câu chuyện là người cha hằng yêu thương con mình dù nó làm bất cứ điều gì.
Xã hội chúng ta có quá nhiều hình ảnh tiêu cực về Thiên Chúa, làm tổn hại đến con người: Thiên Chúa là kẻ độc tài, Thiên Chúa xa cách và không màng đến chúng ta, Thiên Chúa quyền lực, hạ bệ và hành hạ con người, Thiên Chúa như một nhà thông thái rởm và thậm chí tàn nhẫn, luôn sẵn sàng nặng tay trừng trị kẻ tội lỗi, v.v..
Vị Thiên Chúa mà chúng ta có thể được phép gọi là “Cha chúng con” hoàn toàn khác bởi vì Ngài được xác định bằng một loại tình yêu vĩnh cửu, trao ban nhưng không, và “phi lý trí”; một tình yêu vượt mọi kỳ vọng, đánh giá, và mơ ước của nhân loại. Việc trở lại và phân tích dụ ngôn người cha hào phóng nhắc nhớ chúng ta về Thiên Chúa như là Cha của chúng ta và chúng ta nhận thấy một số chi tiết kinh ngạc có thể xóa đi bất kỳ sợ hãi và lo lắng, cho chúng ta niềm tin và tự do, cũng như giúp gia tăng lòng khao khát lớn lao thường xuyên đọc “Kinh Lạy Cha”. Sau đây là những chi tiết đầy sức hấp dẫn:
- Dụ ngôn viết: “Anh còn ở đàng xa, thì người cha đã trông thấy. Ông chạnh lòng thương”. Người cha đứng ngoài cửa và chúng ta có thể hình dung mỗi ngày ông đứng đó, không thôi hy vọng thấy người con trở về với mình. Một cách diễn tả tình yêu đẹp biết bao!
- Khi yêu cầu được nhận phần gia tài của mình, chẳng phải người con thứ muốn người cha chết hay sao? Tuy nhiên người cha đã chấp thuận yêu cầu của đứa con bất kính, chỉ vì tình yêu.
- Người cha đã già nhưng vẫn có sức chạy đến gặp người con, giống như anh thanh niên chạy đi gặp vị hôn thê mà anh đã không gặp từ lâu. Tôi nghĩ người cha đã chạy với đôi chân còn khỏe hơn anh thanh niên.
- Thật khác thường khi một người lớn tuổi chạy đến gặp một người trẻ hơn. Đây sẽ là điều xúc phạm đối với người lớn tuổi và thiếu giáo dục đối với người trẻ. Nhưng người cha này quan tâm đến đứa con “đi hoang” hơn là các tiểu tiết văn hóa.
- Người cha không buộc con mình phải tự vấn lương tâm. Ông không hỏi con đã sa lầy đến mức nào, hay là con trở về vì yêu thương hay vì miếng ăn. Ông cũng không nói: “Con còn dám tái phạm không, hay đây là lần cuối cùng của con”. Ông chấp nhận con mình với tình thương, những cảm xúc khôn vời, và vui sướng.
- Để tôn vinh tình thương dành cho người con, người cha đã yêu cầu tổ chức ăn mừng linh đình với đầy tràn đồ ăn ngon và thực sự vui mừng.
Kinh Lạy Cha mà chúng ta đọc là theo bản văn của thánh Mátthêu, (Mt 6,9–13): “Lạy Cha chúng con ở trên trời, chúng con nguyện danh Cha cả sáng, nước Cha trị đến, ý Cha thể hiện dưới đất cũng như trên trời. Xin Cha cho chúng con hôm nay lương thực hằng ngày, và tha nợ chúng con như chúng con cũng tha kẻ có nợ chúng con. Xin chớ để chúng con sa chước cám dỗ, nhưng cứu chúng con cho khỏi sự dữ”.
Qua lời chuyển cầu của Mẹ Maria, chúng ta cầu xin cho mình được sống và hành xử như con cái Thiên Chúa.