Lời Chúa: Mt 28,8-15
Khi ấy, các người phụ nữ vội vã rời khỏi mộ, tuy sợ hãi nhưng cũng rất đỗi vui mừng, chạy về báo tin cho môn đệ Đức Giê-su hay. 9Bỗng Đức Giê-su đón gặp các bà và nói: “Chào chị em!”. Các bà tiến lại gần Người, ôm lấy chân, và bái lạy Người. 10Bấy giờ, Đức Giê-su nói với các bà: “Chị em đừng sợ! Về báo cho anh em của Thầy để họ đến Ga-li-lê. Họ sẽ được thấy Thầy ở đó”. 11Các bà đang đi, thì có mấy người trong đội lính canh mồ vào thành báo cho các thượng tế biết mọi việc đã xảy ra. 12Các thượng tế liền họp với các kỳ mục; sau khi bàn bạc, họ cho lính một số tiền lớn, 13và bảo: “Các anh hãy nói như thế này: Ban đêm đang lúc chúng tôi ngủ, các môn đệ của hắn đã đến lấy trộm xác. 14Nếu sự việc này đến tai quan tổng trấn, chính chúng tôi sẽ dàn xếp với quan và lo cho các anh được vô sự”. 15Lính đã nhận tiền và làm theo lời họ dạy. Câu chuyện này được phổ biến giữa người Do Thái cho đến ngày nay.
Suy niệm
Để tin một điều là sự thật, chúng ta có nhiều cách: hoặc chính chúng ta chứng kiến, hoặc qua các chứng nhân, hoặc qua hậu quả mà nó để lại. Không ai nhìn thấy Chúa sống lại từ mộ đi ra, nhưng các chứng nhân nhìn thấy Chúa sau khi Ngài sống lại. Chúng ta nhờ những chứng nhân này, hậu quả của sự kiện Chúa sống lại trên con người họ và những lời Kinh Thánh để tin: “Chúa đã sống lại thật”.
Các bài đọc hôm nay xoay quanh biến cố Chúa Giêsu sống lại. Trong bài đọc 1, thánh Phêrô và các Tông đồ làm chứng Chúa sống lại qua những sự kiện thực tế và lời ngôn sứ của vua Đavit trong Thánh vịnh 16. Trong Tin mừng, sứ thần của Chúa làm chứng Chúa Giêsu sống lại và chính Chúa Giêsu xuất hiện với các phụ nữ và truyền họ mang tin Ngài sống lại cho các Tông đồ.
Điều ẩn giấu trong chính lời mời gọi của Chúa với các bà là Tình yêu với Thiên Chúa hoặc tình yêu trong Thiên Chúa không phải là một thứ tình yêu đóng khung hay chỉ giữ lại cho chính mình. Ngược lại, tình yêu với Chúa là một tình yêu được loan báo, được loan truyền: tức là sống với và công bố cho. Đó là điều mà Chúa muốn các bà phải làm ngay lúc đó: “Hãy về báo cho các anh em của Thầy…”.
Hãy đi báo, tức là nói về điều đã được lắng nghe, trao gởi. Ở đây là loan báo về cuộc gặp gỡ giữa các bà với Chúa, Đấng Phục Sinh, cho những người khác, để họ cùng được nghe điều phấn khởi. Và vì thế, đây là điều quan trọng cho tất cả chúng ta, mà chúng ta được mời gọi cộng tác. Và điều quan trọng này được lặp đi lặp lại trong những ngày tới trong các bản văn Kinh Thánh mà chúng ta sẽ công bố.
Cần nhớ rằng, trong Đấng Phục Sinh, cuộc sống không chấm dứt với cái chết ở đời này, nhưng mở rộng đến cuộc sống muôn đời mai sau với Thiên Chúa. Vì vậy, mọi người cần được nghe Tin mừng Phục sinh.
Vậy, hãy “về báo cho anh em của Thầy để họ đến Galilê. Họ sẽ được thấy Thầy ở đó” trở thành một lệnh truyền; là Niềm vui và Niềm tin được mời gọi sống và không ngừng loan báo. Và, chúng ta là những sứ giả của lệnh truyền này. Vậy, hãy đi và nói : “Chúa đã sống lại. Halleluia!”
Fr. Joseph