Lời Chúa: Lc 24,12-35
13Vào ngày thứ nhất trong tuần, có hai người trong nhóm môn đệ đi đến một làng kia tên là Em-mau, cách Giê-ru-sa-lem chừng mười một cây số. 14Họ trò chuyện với nhau về tất cả những sự việc mới xảy ra. 15Đang lúc họ trò chuyện và bàn tán, thì chính Đức Giê-su tiến đến gần và cùng đi với họ. 16Nhưng mắt họ còn bị ngăn cản, không nhận ra Người. 17Người hỏi họ: “Các anh vừa đi vừa trao đổi với nhau về chuyện gì vậy?”. Họ dừng lại, vẻ mặt buồn rầu.
18Một trong hai người tên là Cơ-lê-ô-pát trả lời: “Chắc ông là người duy nhất trú ngụ tại Giê-ru-sa-lem mà không hay biết những chuyện đã xảy ra trong thành mấy bữa nay”. 19Đức Giê-su hỏi: “Chuyện gì vậy?”. Họ thưa: “Chuyện ông Giê-su Na-da-rét. Người là một ngôn sứ đầy uy thế trong việc làm cũng như lời nói trước mặt Thiên Chúa và toàn dân. 20Thế mà các thượng tế và thủ lãnh của chúng ta đã nộp Người để Người bị án tử hình, và đã đóng đinh Người vào thập giá. 21Phần chúng tôi, trước đây vẫn hy vọng rằng chính Người là Đấng sẽ cứu chuộc Ít-ra-en. Hơn nữa, những việc ấy xảy ra đến nay là ngày thứ ba rồi. 22 Thật ra, cũng có mấy người đàn bà trong nhóm chúng tôi đã làm chúng tôi kinh ngạc. Các bà ấy ra mộ hồi sáng sớm, 23 không thấy xác Người đâu cả, về còn nói là đã thấy thiên thần hiện ra bảo rằng Người vẫn sống. 24Vài người trong nhóm chúng tôi đã ra mộ, và thấy sự việc y như các bà ấy nói; còn chính Người thì họ không thấy”.
25Bấy giờ Đức Giê-su nói với hai ông rằng: “Các anh chẳng hiểu gì cả! Lòng trí các anh thật là chậm tin vào lời các ngôn sứ! 26Nào Đấng Ki-tô lại chẳng phải chịu khổ hình như thế, rồi mới vào trong vinh quang của Người sao? 27Rồi bắt đầu từ ông Mô-sê và tất cả các ngôn sứ, Người giải thích cho hai ông những gì liên quan đến Người trong tất cả Sách Thánh.
28Khi gần tới làng họ muốn đến, Đức Giê-su làm như còn phải đi xa hơn nữa. 29Họ nài ép Người rằng: “Mời ông ở lại với chúng tôi, vì trời đã xế chiều, và ngày sắp tàn”. Bấy giờ Người mới vào và ở lại với họ. 30Khi đồng bàn với họ, Người cầm lấy bánh, dâng lời chúc tụng, và bẻ ra trao cho họ. 31Mắt họ liền mở ra và họ nhận ra Người, nhưng Người lại biến mất. 32Họ mới bảo nhau: “Dọc đường, khi Người nói chuyện và giải thích Kinh thánh cho chúng ta, lòng chúng ta đã chẳng bừng cháy lên sao?”
33Ngay lúc ấy, họ đứng dậy, quay trở lại Giê-ru-sa-lem, gặp Nhóm Mười Một và các bạn hữu đang tụ họp tại đó. 34Những người này bảo hai ông: “Chúa trỗi dậy thật rồi, và đã hiện ra với ông Si-môn”. 35Còn hai ông thì thuật lại những gì đã xảy ra dọc đường và việc mình đã nhận ra Chúa thế nào khi Người bẻ bánh.
Suy niệm
Biến cố thầy Giêsu bị bắt, nhục mạ và giết chết toạ nên một cuộc khủng hoảng trầm trọng cho các môn đệ. Những ước mơ về một cuộc đổi đời được đặt trọn vẹn vào Đức Giêsu nay bị vỡ tan tành. Và vì thế, các môn đệ bị mất phương hướng. Nhiều người đã rời Giêrusalem để về gia đình, quê hương của mình, và bắt đầu lại cuộc sống như hai môn đệ mà bản văn Tin mừng kể cho chúng ta. Chúa Giêsu đã nhìn thấy viễn ảnh này. Vì thế, Ngài đã nói trước với các môn đệ rằng : “Họ sẽ diệt chủ chăn và đàn chiên sẽ tan tác”.
Các bài đọc Kinh thánh ngày hôm nay chỉ cho chúng ta thấy điều căn bản: mặc dù không còn sống trong kiếp phàm nhân, nhưng Chúa vẫn luôn đồng hành và hoạt động trong và với các môn đệ. Người vẫn chữa lành các bệnh nhân và dạy bảo các môn đệ. Người vẫn làm cho bao kẻ thất vọng được niềm vui qua các môn đệ của Người.
Trong bài đọc 1, Chúa cho thánh Phêrô khả năng chữa lành bệnh cho người què từ lúc mới sinh, như chính Người đã làm cho dân. Trong hành động của thánh Phêrô, thánh nhân đã nhân danh Đức Giêsu người Nadaret để làm phép lạ này. Trong bài đọc Tin mừng, Đức Giêsu cũng làm cho hai môn đệ đang buồn sầu được hoan hỉ bằng chính những lời nói và cử chỉ quen thuộc.
Chúa vẫn đang sống! Người vẫn hoạt động giữa chúng ta. Giáo hội trong Hiến chế về Phụng vụ dạy chúng ta rằng: Đức Giêsu luôn hiện diện giữa chúng ta. Người hiện diện cách thực thụ trong Bí tích Bàn Thờ, trong hình bánh và rượu, Người hiện diện trong Lời của Người và trong chính cộng đoàn quy tụ nhân danh Người… (x. HCPV, số 7).
Quả thật, Chúa luôn đồng hành và hiện diện với chúng ta trong nhiều cách thức. Chính Người đồng hành với chúng ta, để giúp chúng ta tìm ra những băn khoăn lo lắng của ta. Và Ngài giúp chúng ta để nhìn thấy ý nghĩa của những biến cố liên quan đến Ngài, đến chúng ta.
Vậy, cần phải nói rằng: cuộc sống sẽ nặng nề và buồn tẻ nếu chúng ta không có Chúa Giêsu đồng hành; ngược lại, cuộc sống của chúng ta sẽ trở nên tròn đầy khi có sự hiện diện của Chúa. Bởi chính Người cung cấp cho chúng ta tất cả sự khôn ngoan, sức mạnh, ơn thánh để sống cách ý nghĩa trong cuộc đời này.
Vì thế, chúng ta hãy mau mắn “mời Chúa ở lại với chúng ta” không phải chỉ khi “trời đã xế chiều” nhưng cả trong lúc bình minh còn rạng rỡ. Amen.
Fr. Joseph