Lời Chúa: Mc 6, 45-52
(45) Lập tức, Ðức Giêsu bắt các môn đệ xuống thuyền qua bờ bên kia về phía thành Bétxaiđa trước, trong lúc Người giải tán đám đông. (46) Sau khi từ biệt các ông, Người lên núi cầu nguyện. (47) Chiều đến, chiếc thuyền đang ở giữa biển hồ, chỉ còn một mình Người ở trên đất. (48) Người thấy các ông phải vất vả chèo chống vì gió ngược, nên vào khoảng canh tư đêm ấy, Người đi trên mặt biển mà đến với các ông và Người định vượt các ông. (49) Nhưng khi các ông thấy Người đi trên mặt biển, lại tưởng là ma, thì la lên. (50) Quả thế, tất cả các ông đều nhìn thấy Người và đều hoảng hốt. Lập tức, Người bảo các ông: “Cứ yên tâm, chính Thầy đây, đừng sợ!” (51) Người lên thuyền với các ông, và gió lặng. Các ông cảm thấy bàng hoàng sửng sốt, (52) vì các ông đã không hiểu ý nghĩa phép lạ bánh hoá nhiều: lòng trí các ông còn ngu muội!
Suy Niệm
Sau phép lạ bánh hóa nhiều, các môn đệ xuống thuyền qua bờ bên kia, còn Chúa Giêsu lên núi cầu nguyện (x.c.45-46). Đối với Chúa Giêsu, sống kết hiệp thâm sâu với Chúa Cha là đỉnh điểm cuộc đời dương thế của Người. Vì thế, sau những lần rao giảng, chữa bệnh, làm phép lạ, hay trước khi tuyển chọn môn đệ, Người luôn lui vào nơi thanh vắng để tâm sự với Cha. Chu toàn thánh ý Cha là lương thực của Người, quyền năng và tình thương xót của Cha cũng đang được thi thố qua chính bản thân Người. Thế nên, đám đông theo Người đã được tận hưởng phép lạ bánh hóa nhiều, khi Người chạnh lòng thương xót họ (x.c.34).
Trong khi đàm đạo với Cha, Chúa Giêsu vẫn quan tâm đến các môn đệ, nên từ trên núi, Người đã thấy các ông phải vất vả chống chọi với gió ngược giữa biển hồ, và Người đã đi trên mặt biển mà đến với các ông (x.c.48). Thật vậy, tình thương yêu của Chúa Cha luôn thể hiện sống động nơi con người Đức Giêsu. Chính Người thấy rõ các môn đệ và cảm nghiệm sâu xa những gian nan vất vả các ông đang gánh chịu, dù các ông không nhận ra sự hiện diện rất gần gũi của Người (x.c.49).
Cảm thông được tâm trạng lo âu, hoang mang, bất an của các môn đệ giữa sóng biển sôi sục, Chúa Giêsu đã lên tiếng: “Cứ yên tâm, chính Thầy đây, đừng sợ!” (c.50b). Thật là hạnh phúc cho các môn đệ, khi nghe được lời trấn an của Thầy Giêsu: “Chính Thầy đây, đừng sợ!”. Và ngay lúc đó, “Người lên thuyền với các ông, và gió lặng” (c.51a).
Cuộc sống của chúng ta hôm nay cũng giăng đầy muôn khó nguy thử thách, bao gian nan thách đố muôn mặt của sóng biển đời đang gào thét quanh ta. Làm sao chúng ta có thể vượt qua được những đợt sóng kinh khủng ấy, nếu không có bóng dáng yêu thương đầy quyền năng của Thầy Giêsu trên mặt biển trần gian này? Thầy chính là dung mạo tình yêu thương xót của Cha từ ái, luôn hiện diện sống động trong cuộc đời mỗi chúng ta, để chở che, nâng đỡ, giúp chúng ta an tâm vững bước trên hành trình về Quê Trời.
Lạy Thầy Giêsu kính mến!Con xác tín rằng, Thầy là dung mạo tình yêu thương xót của Chúa Cha nhân hậu. Con tin rằng Thầy luôn luôn hiện hữu trong cuộc đời con, để ân cần chở che, bảo bọc đời con trong vòng tay yêu thương của Thầy. Lời Thầy trấn an các môn đệ hôm nay, cũng là lời Thầy luôn thầm nhủ trong mỗi biến cố cuộc đời con.
Vâng, lạy Thầy kính mến! Con thật hạnh phúc, khi nghe lời thân thương ấm áp của Thầy: “Cứ yên tâm, chính Thầy đây, đừng sợ!”. Con sẽ không lo sợ bất cứ một gian nan khó nguy nào nữa, vì Thầy luôn bên con. Con sẽ không nhát đảm, nhưng can đảm và vui tươi dấn thân giữa muôn ngàn chông gai, vì có Thầy đồng hành bên con.
Lạy Thầy Giêsu, Thầy biết con yếu đuối như các môn đệ xưa, xin Thầy thương nâng đỡ sự hèn yếu của con. Để con luôn vững tin vào tình yêu và quyền năng của Thầy mãi mãi. Amen.
Thiên Thảo SJP