CHIẾC ÁO DÒNG CŨ
Nhớ thủa nào trắng sáng huy hoàng
Nắng đưa hướng quyện một sắc vàng
Tôi tung bay lả lơi trong gió
Được giữ gìn nâng niu kỹ càng.
Qua tháng năm bàng hoàng nhận thấy
Màu trắng xưa nay vấy bụi đời
Trong tiếng nấc chiều vàng chơi vơi
Tôi thầm mong ước phận đừng đưa đẩy.
Đời không đưa thế sao tồn tại
Từ mảnh vải nên áo dòng xinh
Tôi với người ân tình còn mãi
Ngày qua ngày thấm đượm hương kinh.
Dù giờ đây áo cũ buông tơi
Như lá rụng ánh thu vàng rơi
Đường chỉ với thời gian đã mục
Và hàng cúc chỗ nguyên chỗ rời.
Tôi vẫn đẹp dù đời chắp vá
Vì căn tu, áo dòng ghi dạ
Trừ lòng người lạc chốn phiêu du
Chiếc áo dòng đời tu nấn ná.
M. Justino Nguyễn Xuân Sĩ
Trích nguồn: http://hoidongxitothanhgia.com