(Dâng kính Thánh nữ Tiến Sĩ Têrêsa Hài Đồng Giêsu)
Giữa khu vườn trăm hoa khoe sắc,
“Anh” tìm “em” chẳng biết phương nào ?
Cũng phải thôi, cuối vườn lặng lẽ,
Một mình em dáng nhỏ xanh xao !
Thì ra “em” là “Bông Hoa Nhỏ”,
Hoa dại của vùng “Nót-Man-di”,
Ven đường “Li-si-ơ” hay đầu ngõ,
Hoa quê nên chẳng sắc hương gì !
Nhưng rồi khi “Mặt trời” chợt đến,
Nắng hồng lên sưởi ấm vườn xuân,
Đài hoa em bây giờ chợt thắm,
Cảm ơn Trời, giọt nắng bâng khuâng !
Trời đã thấy “em” và nắng dọi,
Nào có quên “cỏ nội hoa đồng” !
Nên em đã “chong đèn ngóng đợi”,
Mang “em” về trang điểm thánh cung.
Và “cánh hoa quê” từ dạo ấy,
Khoác màu tươi dịu ướp hương nồng.
Em vẫn chọn âm thầm lặng lẽ,
Giữ màu hoa nghèo khó tinh trong.
Nắng vẫn lên và sương lại xuống,
Trong vườn kín nghe vọng kinh chiều.
Khóc vu vơ, nụ cười lắng đọng…
Tình cho “Anh” biết đếm bao nhiêu !
Chẳng biết bao giờ “Anh” mới gọi,
Nhưng đường “em” chọn “nhỏ bé thôi”,
Một chút hy sinh, tình thơ dại,
Làm “bông hoa nhỏ” để lên trời !
Hăm bốn xuân xanh “Bông Hoa Nhỏ”,
Ngày “em” lìa thế bước lên trời,
Cơn mưa hoa hồng rơi trên cỏ,
Đường “em” đi bỗng hoá rạng ngời !
Sơn Ca Linh (1.10.2021)
Trích nguồn: http://conggiao.info