Lời Chúa: Ga 20, 11-18
Khi ấy, bà Maria Mácđala đứng ở ngoài, gần bên mộ, mà khóc. Bà vừa khóc vừa cúi xuống nhìn vào trong mộ, thì thấy hai thiên thần mặc áo trắng ngồi ở nơi đã đặt thi hài của Đức Giêsu, một vị ở phía đầu, một vị ở phía chân. Thiên thần hỏi bà: “Này bà, sao bà khóc?” Bà thưa: “Người ta đã lấy mất Chúa tôi rồi, và tôi không biết họ để Người ở đâu!” Nói xong, bà quay lại và thấy Đức Giêsu đứng đó, nhưng bà không biết là Đức Giêsu. Đức Giêsu nói với bà: “Này bà, sao bà khóc? Bà tìm ai?” Bà Maria tưởng là người làm vườn, liền nói: “Thưa ông, nếu ông đã đem Người đi, thì xin nói cho tôi biết ông để Người ở đâu, tôi sẽ đem Người về.” Đức Giêsu gọi bà: “Maria!” Bà quay lại và nói bằng tiếng Hípri: “Rápbuni!” (nghĩa là “Lạy Thầy”). Đức Giêsu bảo: “Thôi, đừng giữ Thầy lại, vì Thầy chưa lên cùng Chúa Cha. Nhưng hãy đi gặp anh em Thầy và bảo họ: “Thầy lên cùng Cha của Thầy, cũng là Cha của anh em, lên cùng Thiên Chúa của Thầy, cũng là Thiên Chúa của anh em.”. Bà Maria Mácđala đi báo cho các môn đệ: “Tôi đã thấy Chúa”, và bà kể lại những điều Người đã nói với bà.
Suy Niệm:
“Bà kia, sao mà khóc, bà tìm ai?”. Đây không chỉ là câu hỏi của Chúa đặt ra, nhưng cũng chính là cầu hỏi của thiên thần đã hỏi bà Maria Mađalêna được thuật lại trong đoạn Tin mừng này. Vậy đâu là lý do mà bà đã khóc như thế? Câu trả lời có thể là vì Maria đã không còn thấy xác Chúa. Bà nghĩ đến việc ai đó đã lấy mất xác Chúa.
Chỉ vì sống trong tình cảm nhân loại, thương tiếc người thầy đáng kính vừa mới bị người ta giết chết cách ô nhục trên thập giá, mà Maria đã không nhận ra quyền năng phục sinh của Thầy chí thánh. Đó cũng chính là tình cảm rất chân thực của mỗi chúng ta.
Quả thế, Maria chỉ bám víu vào tình cảm nhân loại tự nhiên. Bà yêu mến Chúa, đi theo Chúa chỉ vì cảm nhận Chúa như một thầy dạy đầy uy quyền; một con người đầy lòng nhân ái luôn biết quan tâm đến mọi người; một con người ân cần chăm sóc hết những ai đang gặp khó khăn bởi bệnh tật, nghèo đói và thiếu thốn. Chỉ dừng lại nơi nơi những tình cảm nhân loại, nên bà Maria Mađalêna đã không nhận ra nơi Chúa Giêsu là Thiên Chúa cứu độ. Vì thế, khi đối diện với Chúa đã phục sinh, bà cũng chỉ nhìn thấy Chúa như một người làm vườn. Nhưng khi buông bỏ những tình cảm u buồn nhân loại, và nhất là khi nghe Chúa lên tiếng gọi bà, thì mọi sự đã thay đổi. Sự u buồn theo tình cảm con người tan biến. Thay vào đó là một niềm xác tín “tôi đã trông thấy Chúa và Chúa đã phán với tôi những điều ấy”.
Suy ngẫm về cuộc hoán cải của Maria Mađalêna, mỗi người chúng ta cũng được mời gọi suy xét lại tương quan tình yêu của chúng ta với Chúa. Chúng ta đã bước theo Chúa trong tình yêu nào? Phải chăng đó chỉ là tình yêu nhân loại thuần tuý đầy màu sắc của dục vọng con người thấp hèn, vụ lợi và hời hợp? Chúng ta có xác tín vào Chúa là Đấng đã chết vì chúng ta và nay đã phục sinh để đem lại cho chúng ta một cuộc sống mới, một cái nhìn mới và một tường quan mới hay không?
Lạy Chúa Giêsu Phục Sinh, Chúa thấu hiểu rõ ràng tính yếu đuối của con người chúng con, xin Chúa ban ơn chữa lành và biến đổi chúng con nên con người mới. Xin Chúa phục sinh mọi cái nhìn và những cảm xúc tình cảm chúng con, để chúng con biết yêu mến Chúa và anh chị em mình bằng một con tin mới, một con tim biết yêu thương như chính Chúa đã yêu thương chúng con. Amen.
Trích nguồn: https://giaophanphucuong.org