Lời Chúa: Mt 23, 1-12
Khi ấy, Ðức Giêsu nói với đám đông và các môn đệ Người rằng: “Các kinh sư và các người Pharisêu ngồi trên tòa ông Môsê mà giảng dạy. Vậy, những gì họ nói thì anh em hãy làm, hãy giữ; nhưng đừng theo hành động của họ mà làm, vì họ nói mà không làm. Họ bó những gánh nặng mà chất lên vai người ta, nhưng chính họ thì lại không buồn động ngón tay vào. Họ làm mọi việc cốt để cho thiên hạ thấy. Quả vậy, họ đeo những hộp kinh thật lớn, mang những tua áo thật dài. Họ ưa ngồi cỗ nhất trong đám tiệc, chiếm hàng ghế đầu trong hội đường, ưa được người ta chào hỏi ở những nơi công cộng và được thiên hạ gọi là “rápbi”. Phần anh em, thì đừng để ai gọi mình là “rápbi”, vì anh em chỉ có một Thầy; còn tất cả anh em đều là anh em với nhau. Anh em cũng đừng gọi ai dưới đất này là cha của anh em, vì anh em chỉ có một Cha là Cha trên trời. Anh em cũng đừng để ai gọi mình là người lãnh đạo, vì anh em chỉ có một vị lãnh đạo, là Ðức Kitô. Trong anh em, người làm lớn hơn cả, phải làm người phục vụ anh em. Ai tôn mình lên, sẽ bị hạ xuống; còn ai hạ mình xuống, sẽ được tôn lên.”
Suy Niệm:
Bài Tin mừng hôm nay, thánh sử Matthêu ghi lại việc Chúa Giêsu dạy dỗ dân chúng và các môn đệ, qua việc cảnh giác họ trước những gương xấu của những người biệt phái. Đồng thời, Người khuyên nhủ mọi người phải có tinh thần khiêm nhường trong khi thi hành nhiệm vụ của mình. Như thế, một thái độ duy nhất phù hợp với con người tội lỗi, đó là lòng sám hối và khiêm tốn.
Thực tế ở đời cho thấy, người ta thường thích có danh, có lợi. Nó được coi là mục đích để người ta theo đuổi, và người ta có thể hy sinh tất cả để được những điều ấy. Vì vậy, trong xã hội không thiếu gì những trò lố bịch xảy ra. Lố bịch bởi tranh giành nhau một danh vọng nay còn mai mất: “một miếng giữa làng bằng một sàng trong bếp”. Hôm nay, Chúa Giêsu cảnh tỉnh các môn đệ của Người bằng cách lấy chính đời sống của người biệt phái để dạy các ông. Đây là lời dạy có lẽ chẳng bao giờ lỗi thời cả. Vì chưng, với sự kính trọng của mọi người đối với chúng ta, rất dễ dàng để chúng ta có thể sa vào vòng đó.
Ai cũng biết, việc nói thì dễ, nhưng làm lại là điều rất khó. Quả thật, chúng ta thường nói nhiều về những trách nhiệm luân lý cũng như việc bác ái, và thực sự là có nhiều lý thuyết nói về những việc làm như thế. Nhưng những gương mẫu bằng hành động thực sự thì không có nhiều. Vì thế, chúng ta được mời gọi cảnh tỉnh và nhìn lại xem chính mình có đang ở trong tình trạng “ngôn hành đồng nhất” hay không?
Lạy Chúa, con người chúng con chỉ thực sự lớn lên và nên người hơn khi lệ thuộc vào Chúa; trái lại, khi chúng con càng đi tìm bản thân, thì lúc đó, chúng con càng đánh mất chính mình. Xin Chúa cho chúng con luôn biết sống hết tình với Chúa và hết mình với anh chị em chung quanh chúng con bằng những việc làm cụ thể và thiết thực nhất. Amen.
Trích nguồn: https://giaophanphucuong.org