SỐNG NGHÈO là một trong ba lời khấn của tu sĩ. Lời khấn này mang nhiều ý nghĩa và nhiều yêu sách. Một trong ý nghĩa được diễn tả trong bài thơ sau là:
Muốn theo Đức Giêsu Kitô đến cùng, phải ra đi tay không, bỏ lại đằng sau tất cả hành trang. Khi đã mất hết, chỉ còn lại một mình Ngài thì hành trình kết thúc.
Lý do: đi với người mình yêu mến mà bị phân tâm vì của cải, hành lý cồng kềnh thì có nguy cơ quên mất NGƯỜI CÙNG ĐI!
Nghe tiếng bạn mời tôi hôm ấy,
Lúc tôi còn mê mải với vần thơ,
Hoặc loay hoay tính lại sổ tiền nhà,
Tôi vội vã theo và dấn bước.
Tôi mang theo một ống tiêu bằng trúc
Nhiều áo quần và cả một tập thơ,
Một album đầy kỷ niệm thiết tha
Với nhiều vật quý, nhét căng đầy bị.
Cùng bạn lên đường, mặt trời vừa hé,
Tôi bước sau với chiếc bị trên vai.
Chân kéo lê trên một quãng đường dài,
Bạn đi trước, tay không, ôi nhẹ nhõm!
Một ngày qua, bên cánh đồng gió thoảng,
Tôi mỏi vai, xin ngừng lại giữa đường.
Mở bị ra, tôi quăng bớt gói áo quần,
Rồi cùng bạn, dưới trời, tôi rảo bước.
Vẫn tay không, bạn nhẹ nhàng đi trước,
Tôi đi sau, mồ hôi đẫm áo choàng,
Sắp lên cầu để vượt khỏi dòng sông,
Tôi vất lại tập thơ và sáo trúc.
Rồi đi tiếp, đường lên cao, uốn khúc,
Chẳng bao lâu, cánh tay mỏi rã rời.
Tôi nài xin: “Dừng nghỉ một chút thôi,
Để tìm lại một tấm hình đã mất!”
Hình mẹ tôi, người tôi yêu dấu nhất,
Chụp vào ngày hôn lễ với cha tôi.
Mất thật rồi! Tay tôi bỗng buông xuôi,
Mắt tối tăm giữa mặt trời đúng ngọ.
Rồi đêm về, khi trăng vừa mới ló,
Với màn sương nghe nhẹ phủ không gian,
Tôi quăng luôn cả chiếc bị trên đường,
Nắm tay bạn, nhanh chân, tôi đi tiếp.
Nhưng bỗng nhiêu, bạn bảo tôi ngừng bước,
Dưới vòm trời trong suốt ánh trăng soi,
Bạn tươi cười nhỏ nhẹ vỗ vai tôi:
“Hãy dừng chân vì ta đà đến đích”.
Nữ tu Mai Thành, CND
Trích nguồn: https://dongducba.net