Lời Chúa: Lc 12, 39-48
39 Khi ấy, Đức Giêsu nói với các môn đệ rằng: “Anh em hãy biết điều này: nếu chủ nhà biết giờ nào kẻ trộm đến, hẳn ông đã không để nó khoét vách nhà mình đâu. 40 Anh em cũng vậy, hãy sẵn sàng, vì chính giờ phút anh em không ngờ, thì Con Người sẽ đến”. 41 Bấy giờ ông Phêrô hỏi: “Lạy Chúa, Chúa nói dụ ngôn này cho chúng con hay cho tất cả mọi người?”. 42 Chúa đáp: “Vậy thì ai là người quản gia trung tín, khôn ngoan, mà ông chủ sẽ đặt lên coi sóc kẻ ăn người ở, để cấp phát phần thóc gạo đúng giờ đúng lúc? 43 Khi chủ về mà thấy đầy tớ ấy đang làm như vậy, thì thật là phúc cho anh ta. 44 Thầy bảo thật anh em, ông sẽ đặt anh ta lên coi sóc tất cả tài sản của mình. 45 Nhưng nếu người đầy tớ ấy nghĩ bụng: ‘Còn lâu chủ ta mới về’, và bắt đầu đánh đập tôi trai tớ gái và chè chén say sưa, 46 chủ của tên đầy tớ ấy sẽ đến vào ngày hắn không ngờ, vào giờ hắn không biết, và ông sẽ loại hắn ra, bắt phải chung số phận với những tên thất tín. 47 Đầy tớ nào đã biết ý chủ mà không chuẩn bị sẵn sàng, hoặc không làm theo ý chủ, thì sẽ bị đòn nhiều. 48 Còn kẻ không biết ý chủ mà làm những chuyện đáng phạt, thì sẽ bị đòn ít. Hễ ai đã được cho nhiều thì sẽ bị đòi nhiều, và ai được giao phó nhiều thì sẽ bị đòi hỏi nhiều hơn”.
Suy niệm: Rao giảng Tin mừng là một đặc quyền
Hiểu biết được Mầu nhiệm cứu độ của Thiên Chúa là một đặc ân, bởi vì không phải ai cũng có thể biết và hiểu được. Một khi đã hiểu biết Mầu nhiệm cứu độ, con người nắm được chìa khoá vào Nước Trời. Nhưng nhiệm của những người đã hiểu biết là phải rao giảng Mầu nhiệm cứu độ này cho người khác.
Trong bài đọc thứ nhất, Thánh Phaolô coi việc rao giảng Tin mừng cứu độ như là một đặc ân. Vì không phải ai cũng có thể hiểu được Mầu nhiệm đó, như lời Thánh Phaolô : “Mầu nhiệm này, Thiên Chúa đã không cho những người thuộc các thế hệ trước được biết, nhưng nay Người đã dùng Thần Khí mà mặc khải cho các thánh Tông Đồ và ngôn sứ của Người.” Thánh Phaolô ý thức được sở dĩ Ngài được mặc khải và được sai đi để rao giảng Mầu nhiệm cứu độ, không phải vì công đức của Ngài, nhưng hoàn toàn vì lòng thương xót của Thiên Chúa. Ngài thú nhận : “Tôi là kẻ rốt hết trong toàn thể dân thánh, thế mà Thiên Chúa đã ban cho tôi ân sủng này là loan báo cho các Dân ngoại Tin mừng về sự phong phú khôn lường của Đức Kitô và soi sáng cho mọi người được thấy đâu là mầu nhiệm Thiên Chúa đã an bài”.
Và trong bài Tin mừng, trong khi Chúa Giêsu khen thưởng những người biết trung thành phân phối Mầu nhiệm cứu độ của Thiên Chúa cho người khác, thì Người cũng cảnh cáo những người bất trung, lười biếng không chịu phân phối Mầu nhiệm cứu độ cho mọi người. Hậu quả của lòng trung thành là phần thưởng của Thiên Chúa, còn án phạt cho những người lười biếng và bất trung là họ sẽ bị xét xử theo như chính thái độ sống của họ trước ân sủng của Thiên Chúa đã ban.
Vậy qua các bài đọc Lời Chúa hôm nay, chúng ta xin với Chúa cho chúng ta hiểu rằng:
Rao giảng Tin mừng là một ân ban chứ không chỉ là một bổn phận. Thiên Chúa đã ban cho chúng ta học hiểu về Mầu nhiệm cứu độ, và Người cũng sai chúng ta đi làm chứng và phân phát ân sủng bằng việc rao giảng Tin mừng. Hệ quả thu hoạch được thì chẳng phải công ơn của chúng ta, cũng chẳng phải là sự xứng đáng của người nghe, nhưng hoàn toàn là do tình yêu và lòng thương xót của Thiên Chúa mà chúng ta hiểu biết được Mầu nhiệm cứu độ, được thực hiện qua Đức Kitô.
Vậy, vì đã được trao phó cho kho tàng Tin mừng, nhiệm vụ của mỗi người là phải rao giảng Tin mừng cho mọi người, có như thế, chúng ta mới xứng đáng được thưởng công. Nhưng nếu chúng ta xao nhãng bổn phận để người khác phải hư đi, chúng ta sẽ lãnh nhận hình phạt từ Thiên Chúa.
Chúng ta xin với Chúa trợ giúp chúng ta biết loại bỏ tính lười biếng và mau mắn sống, công bố Tin mừng của Chúa cho anh chị em trong nếp sống thường ngày của chúng ta.
Fr. Joseph