Tin Mừng Chúa Giêsu Kitô theo thánh Luca (Lc 7, 11-19)
11Trên đường lên Giê-ru-sa-lem, Đức Giê-su đi qua biên giới giữa hai miền Sa-ma-ri và Ga-li-lê. 12Lúc Người vào một làng kia, thì có mười người mắc bệnh phong đón gặp Người. Họ dừng lại đằng xa 13và kêu lớn tiếng : “Lạy Thầy Giê-su, xin rủ lòng thương chúng tôi !” 14Thấy vậy, Đức Giê-su bảo họ : “Hãy đi trình diện với các tư tế.” Đang khi đi thì họ được sạch. 15Một người trong bọn, thấy mình được khỏi, liền quay trở lại và lớn tiếng tôn vinh Thiên Chúa. 16Anh ta sấp mình dưới chân Đức Giê-su mà tạ ơn. Anh ta lại là người Sa-ma-ri. 17Đức Giê-su mới nói : “Không phải cả mười người đều được sạch sao ? Thế thì chín người kia đâu ? 18Sao không thấy họ trở lại tôn vinh Thiên Chúa, mà chỉ có người ngoại bang này ?” 19Rồi Người nói với anh ta : “Đứng dậy về đi ! Lòng tin của anh đã cứu chữa anh”

Suy niệm: Lòng biết ơn
Không ai thích người vô ơn, nhưng nhiều khi chính chúng ta lại là những người vô ơn với Thiên Chúa, với cha mẹ và với tha nhân. Để biết ơn, chúng ta cần phải nhận ra ơn được ban, chứ đừng bao giờ nghỉ mọi sự phải xảy ra như vậy: Thiên Chúa phải ban ơn, cha mẹ phải săn sóc con cái, đất nước phải lo cho bạn… Công ơn mình đang hưởng có thể bị lấy mất bất cứ lúc nào.
Có những người sợ phải biết ơn vì họ sợ sẽ phải đền ơn; vì thế, họ vô ơn. Họ quên đi rằng, khi con người biết ơn, họ sẽ được lãnh nhận nhiều ơn hơn và cuộc đời họ sẽ thăng tiến. Người vô ơn sẽ càng ngày càng lụi bại dần và sẽ bị mọi người xa lánh.
Các bài đọc Lời Chúa trong Chúa nhật hôm nay cung cấp cho chúng ta hai khía cạnh quan trọng của việc biết ơn. Trước hết, con người cần nhận ra những gì ân nhân đã làm cho mình và kế đến, con người cần biết cảm ơn bằng việc làm cụ thể.
Trong bài đọc thứ nhất, tướng Syria là Naaman nhận ra Thiên Chúa của Israel là Người đã chữa ông khỏi bệnh phong hủi. Ông trở lại cảm ơn ngôn sứ Elisa, người của Thiên Chúa như khí cụ của Thiên Chúa dùng để chữa lành cho ông. Ông cũng cam kết từ nay sẽ không thờ phượng một Thiên Chúa nào khác, ngoài Thiên Chúa đã chữa lành cho ông.
Trong bài đọc thứ hai, thánh Phaolo nhận ra những gì Đức Kitô đã làm cho con người và cho chính bản thân thánh nhân trên đường đi Damas. Ngài khuyên môn đệ của mình là Timôthe trung thành chịu đau khổ để rao giảng Tin mừng cứu độ của Đức Kito cho mọi người để họ cũng được hưởng sự sống muôn đời.
Trong bài Tin mừng, người bệnh phong xứ Samaria là người duy nhất trong 10 người đã nhận ra ơn lành Chúa Giêsu và ông nhận được thêm ơn lành cứu độ. Người Samaria này không chỉ được thanh sạch bên ngoài mà con được sạch cả bên trong. Chính vì lòng tin mà anh đã xứng đáng được hưởng ơn cứu độ.
Qua các bài đọc hôm nay chúng ta cần ý thức mình phải biết dùng trí khôn để nhận ra ơn cứu và dùng trí nhớ để ghi nhớ những ơn lành đã nhận được. Lười biếng và vô tâm làm cho con người không nhận ra những ơn lành đã nhận được.
Cũng cần thấy rằng, con người không thể làm ơn cho Thiên Chúa, họ chỉ có thể làm cho tha nhân và được Thiên Chúa kể là làm cho chính Người. Những gì con người làm cho tha nhân không chỉ đáp đền ơn Thiên Chúa ở đời này mà còn trở nên công trạng giúp cho con người ở đời sau. Vì thế, chúng ta hãy ra sức giúp đỡ tha nhân biết bao nhiêu có thể làm được. Vì chính Chúa sẽ ban lại cho chúng ta xứng việc chúng ta làm.
Fr. Joseph