Tin Mừng : Lc 12,13-21
“Anh em phải coi chừng, phải giữ mình khỏi mọi thứ tham lam” (Lc 12,15)
Chúng ta đang sống trong một xã hội thực dụng. Chủ nghĩa thực dụng lôi kéo con người vào cuộc tìm kiếm không ngừng những gì là cụ thể, thấy được bằng mắt, bắt được bằng tay mà cụ thể nhất là vấn đề tiền bạc. Ngày nay ở đâu người ta cũng nghe, cũng thấy những khẩu hiệu như kinh tế thị trường, dân giàu nước mạnh… Kiếm tiền để thoát nghèo, để sống tiện nghi, để ăn chơi thỏa thích.
Vì tiền mà nhiều người quên hết mọi sự, hy sinh mọi sự: quên tình nghĩa, quên đạo đức, quên tôn giáo, có khi quên cả phẩm giá của con người nữa. Trong hoàn cảnh đó, người Kitô-hữu phải sống thế nào đây? Lời Chúa hôm nay nhắc nhở mọi người: “Anh em phải coi chừng, không phải vì dư giả mà mạng sống con người được bảo đảm nhờ của cải đâu.” (Lc 12,15)
Đời nhà Châu có người họ Doãn, chỉ chăm làm giàu. Tôi tớ trong nhà vất vả, thức khuya, dậy sớm, khó nhọc vô cùng.
Có một tên đầy tớ già, sức yếu, nhưng lại phải làm nhiều, ban ngày làm không kịp thở, ban đêm mệt đừ người, ngủ say không biết đầu đuôi. Nhưng đêm nào cũng nằm mộng thấy mình làm vua một nước, đứng đầu cả muôn dân, ở lầu son gác tía ăn toàn của ngon vật lạ, muốn gì được nấy, sung sướng không ai bằng! Sáng bừng mắt thì vẫn hoàn là tên tớ già, làm không kịp thở… Có người thấy lão vất vả quá, lấy lời an ủi.
Lão nói:
– Đời người trăm năm có ngày có đêm. Ta ban ngày, chỉ là một tên tớ già, kể ra cũng khổ thực! Nhưng ban đêm lại làm vua một nước, vui sướng không ai bằng! Vậy thì, còn ân hận gì nữa?
Họ Doãn trái lại ban ngày là một tay giàu có, nhưng lại lo lắng ruột tan, gan nát, mệt cả tâm thần; đến đêm mệt ngủ, thì lại nằm mộng thấy mình đi làm tôi tớ người ta, việc gì cũng phải làm, lại còn gặp chủ cay nghiệt, hành hạ đủ điều. Thức dậy, lòng thổn thức, bèn đem chuyện kể với bạn.
Bạn bảo:
– Được cái địa vị như anh, giàu có hơn người, ban ngày sung sướng vẻ vang biết bao, đêm đến là nằm mơ đi làm đầy tớ người ta. Như vậy thì sướng khổ đắp đổi nhau. Nếu lúc thức, lúc ngủ đều muốn được sướng cả, thì thế nào được!
Họ Doãn nghe bạn nói tỉnh ngộ. Từ hôm đó không còn hà khắc tôi tớ trong nhà nữa. Và nhờ vậy mà bớt lo, bớt nghĩ, lòng thấy nhẹ nhàng. Và bệnh mỗi ngày một bớt lần.
Trích nguồn: www.tgpsaigon.net