Thứ Hai Tuần XXXIII Thường Niên

Lời Chúa: Lc 18, 35-43

Khi Ðức Giêsu gần đến Giêrikhô, có một người mù đang ngồi ăn xin ở vệ đường. Nghe thấy đám đông đi qua, anh ta hỏi xem có chuyện gì. Họ báo cho anh biết là Ðức Giêsu Nadarét đang đi qua đó. Anh liền kêu lên rằng: “Lạy ông Giêsu, Con vua Ðavít, xin dủ lòng thương tôi!” Những người đi đầu quát nạt, bảo anh ta im đi; nhưng anh càng kêu lớn tiếng: “Lạy Con vua Ðavít, xin dủ lòng thương xót tôi!” Ðức Giêsu dừng lại, truyền dẫn anh ta đến. Khi anh đã đền gần, Người hỏi: “Anh muốn tôi làm gì cho anh?” Anh ta đáp: “Lạy Ngài, xin cho tôi được thấy.” Ðức Giêsu nói: “Anh hãy thấy đi! Lòng tin của anh đã cứu anh.” Lập tức, anh ta nhìn thấy được và theo Người, vừa đi vừa tôn vinh Thiên Chúa. Thấy vậy, toàn dân cất tiếng ngợi khen Thiên Chúa.

Suy Niệm: 

Câu chuyện người mù thành Giêricô ẩn chứa nhiều nội dung Tin mừng sâu sắc. Chúng ta có thói quen hay đọc lướt qua Tin mừng cách hời hợt và qua loa. Lý do đơn giản là ai cũng biết rồi mà! Đó chính là trở lực khiến cho ta chỉ đọc bằng mắt, chỉ nghe bằng tai, và Tin mừng chỉ lướt qua ta như cơn gió.

Lần này, chúng ta hãy thử đọc lại, thật chậm, từng chữ, từng câu, rồi lập lại, mỗi lần như thế chúng ta dừng lại ở từng từ, từng chữ mà ta thấy tâm đắc. Đóc là cách đọc Tin mừng để suy gẫm, nó hiệu quả và mang tính thiêng liêng. Nó khác với việc chúng ta chỉ đọc qua loa, đọc lướt đi vì nó quen thuộc. Tin mừng có sức sống vì là lời của Chúa. Nếu ta coi đó chỉ như một câu chuyện dù có hay đến mấy thì đọc hoài cũng sẽ nhàm chán. Nhưng đây không phải là câu chuyện hay, mà là lời Chúa nói với ta.

Người mù Giêricô bị mù nhưng anh không điếc. Thân phận của kẻ mù ăn xin bị rẻ rúng. Tuy nhiên, cái không điếc của anh đã cứu rỗi anh. Ngồi bên vệ đường là dấu chỉ về thân phận thấp hèn. Bị đui mù là dấu chỉ của người mất tri thức. Đã đui mù mà còn mất tri thức thì không thể gia nhập vào hoạt động xã hội cách bình thường được. Tuy nhiên, trong cách trình bày của các thánh sử, người mù này lại rất sáng, rất tri thức, thân phận rất cao quý. Dù chỉ còn đôi tai để nghe thôi, nhưng anh nhận biết Đấng đang đến là ai. Dù bị ngăn cản bởi đám đông, nhưng anh còn cái miệng để kêu lên lớn hơn. Đám đông không thể triệt đường anh đến với Đức Giêsu, không thể xoá nhoà sự hiện diện của anh giữa xã hội. Anh nghèo chứ không hèn, anh bị coi như thiếu trí thức, nhưng anh không vong thân. Những dữ liệu nơi người mù này nói với chúng ta điều gì? Người mù này gần như tương phản với cái xã hội và những con người đang hiện diện đầy đủ trong đó. Anh mù mà nghe được, anh mù mà anh nói được, anh mù mà anh nhận thức được, ở đây cả nhận thức tự nhiên và siêu nhiên. Và anh mù mà anh không để mình trở nên vô nghĩa, anh hiện diện ở đây và ngay lúc này để gọi Chúa Giêsu: “Lạy Con Vua Đavít, xin thương xót tôi”. Anh không chỉ kêu một lần mà là hai lần, lần sau to hơn lần trước. Và khi đã gặp được Đấng mà anh đã tìm hiểu, tin tưởng và tuyên xưng, anh nói lên ước muốn lớn nhất của mình: “Xin cho tôi được thấy”. Tâm trí sáng suốt trong một thân xác mù loà. Và nhờ Chúa, qua cuộc gặp gỡ này, anh bỗng trở thành một khuôn mẫu về nhận thức đức tin: đức tin của anh đã cứu anh. Anh lập tức đứng lên và ca ngợi Chúa.

Lạy Chúa Giêsu, bài học Tin mừng hôm nay thật ý nghĩa. Xin Chúa soi dọi ánh sáng vào tâm trí con, để con được sáng suốt. Cho con được nhìn thấy vinhquang Chúa. Amen.

Trích nguồn: https://giaophanphucuong.org

Thích, theo dõi và chia sẻ!


Các tin mới cập nhật:

Lời hay ý đẹp

HỘI DÒNG MẾN THÁNH GIÁ GÒ VẤP

523A  Lê Đức Thọ, P.16, Q. Gò Vấp, Tp HCM
ĐT: 028 38941492
Email : vanphongnhamemtggv@gmail.com
Web: https://hdmenthanhgiagovap.info

RSS
YouTube
YouTube