Lời Chúa: Ga 20,1.11-18
Ngày ấy, Chúa Giêsu ra khỏi nhà và đi đến ngồi ở ven bờ biển. Dân chúng tụ tập quanh Người đông đảo đến nỗi Người phải xuống thuyền mà ngồi, còn tất cả dân chúng thì đứng trên bờ. Và Người dùng dụ ngôn mà nói với họ nhiều điều. Người nói:
“Này đây, có người gieo giống đi gieo lúa. Trong khi gieo, có hạt rơi xuống vệ đường, chim trời bay đến ăn mất. Có hạt rơi xuống trên đá sỏi, chỗ có ít đất, nó liền mọc lên, vì không có nhiều đất. Khi mặt trời mọc lên, bị nắng gắt, và vì không đâm rễ sâu, nên nó khô héo. Có hạt rơi vào bụi gai, gai mọc um tùm, nên nó chết nghẹt. Có hạt rơi xuống đất tốt và sinh hoa kết quả, có hạt được một trăm, có hạt được sáu mươi, hạt ba mươi. Ai có tai để nghe, thì hãy nghe”.
Suy niệm: Người ta sống chỉ nhờ cơm bánh
Nhu cầu ăn uống tuy là nhu cầu căn bản của con người, nhưng không phải là tất cả nhu cầu của cuộc sống con người. Cám dỗ của ma quỷ xưa cũng như nay là làm cho con người giản đơn tất cả cuộc đời vào nhu cầu ăn uống này, như chúng đã từng cám dỗ Chúa Giêsu trong sa mạc: “Ông hãy biến những hòn đá này thành bánh, thì người ta sẽ tin và theo ông”. Chẳng lạ gì mà rất nhiều người thời nay dành hầu như trọn ngày cho nhu cầu này: lao động, mua thực phẩm, nấu nướng, ăn uống… đến nỗi chẳng còn thời giờ cho các nhu cầu tâm linh, trí tuệ và tình cảm!
Các bài đọc Kinh Thánh hôm nay cho chúng ta hai ví dụ tương phản của n hững người tìm vật chất và người tìm Chúa.
Trong bài đọc thứ nhất, chỉ có một tháng sau biến cố xuất hành qua Biển Đỏ, dân Israel đã quên tình thương và uy quyền của Thiên Chúa và họ nhớ những đồ ăn thức uống bên Ai cập. Họ than phiền với ông Môsê: “Phải chi chúng tôi chết bởi tay Đức Chúa trên đất Ai-cập, khi còn ngồi bên nồi thịt và ăn bánh thoả thuê. Nhưng không, các ông lại đưa chúng tôi ra khỏi đó mà vào sa mạc này, để bắt chúng tôi phải chết đói cả lũ ở đây !” Những lời than trách của dân Israel bày tỏ cho thấy rằng: họ đã quên đi mục đích, tình thương và uy quyền của Thiên Chúa; mà chỉ còn bận tâm đến nhu cầu ăn uống của con người.
Dân đã không nhận ra tình thương của Thiên Chúa đối với họ. Vì thương, Thiên Chúa muốn cứu dân thoát khỏi cảnh làm nô lệ cho người Ai Cập và cõng họ trên vai như đại bàng cõng con qua Biển Đỏ. Khi than trách Thiên Chúa và ham muốn “có bánh ăn và ngồi bên nồi thịt” hơn là được tự do thờ phượng Thiên Chúa, dân đã khinh thường kế hoạch cứu độ và nghi ngờ tình thương và uy quyền của Thiên Chúa dành cho họ.
Vậy, làm thế nào để nhận ra tình thương của Thiên Chúa, Chúa Giêsu, trong bài Tin mừng, nói với dân một dụ ngôn quan trọng về tiềm năng và sức mạnh của Lời Chúa. Phải cậy dựa vào Lời Chúa để hiểu về tình yêu thương của Thiên Chúa dành cho con người. Con người phải mở lòng mình để đón nhận những lời có sức mạnh giải thoát và giải phóng họ khỏi những nô lệ của “củ hành củ tỏi” ở Ai Cập, để chỉ tìm kiếm Thiên Chúa và thực thi huấn giáo của Người, thì họ sẽ được tự do đích thực và được giải thoát.
Suy niệm Lời Chúa hôm nay, chúng ta phải ý thức rằng: mình không thể nào đơn giản hoá cuộc sống vào những nhu cầu vật chất, vì con người được Thiên Chúa tạo dựng cho những mục đích cao quý hơn loài vật. Chúng ta cần phải cầu xin để Thiên Chúa ban ơn soi sáng, để chúng ta luôn biết mở lòng trí đón nhận Lời Chúa và để cho Lời ấy hướng dẫn của đời của mỗi chúng ta.
Fr. Joseph