Từng cơn gió rét mùa đông
Từng cơn gió rét lạnh lùng tuyết rơi.
Thuyền trăng neo giữa biển trời
Soi đường Lữ Khách xa vời chốn quê.
Âm thầm lặng lẽ ra đi
Không lời than thở lối về Be Lem
Thế rồi cũng bước nữa đêm
Lệnh truyền Thiên Sứ: “Mau đem Ngôi Lời
Cùng Mẹ dấu ái xa khơi
Trốn sang Ai cập hãy rời quê hương”
Vâng nghe chẳng chút tơ vương
Giu Se dấn bước lên đường lặng thinh
Rồi vẫn thế bước đăng trình
Giu se vâng lệnh trung trinh trọn đời.
Về Na za rét xa vời
Quê nghèo mái ấm niềm vui chan hòa
Êm đềm cuộc sống Thánh Gia
Gương Người Lữ Khách… người cha nhân hiền.
Một đời thầm lặng triền miên
Dưỡng nuôi Thánh Tử trung kiên không rời
Chỉ lặng lẽ chẳng một lời
Dẫu ngàn gian khó xa khơi chẳng từ.
Gương Người sáng tựa trăng thu
Soi đường con bước đêm mù tối tăm
Tín trung lặng lẽ âm thầm
Vâng theo ý Chúa dẫu trăm khổ sầu.
Đường đời muôn nỗi bể dâu
Trùng trùng sóng gió con cầu xin Cha
Quỳ dâng lời nguyện thiết tha
Dắt con về bến chan hòa Thánh Ân.
Dzuy Sơn Tuyền
Trích nguồn: https://gpcantho.com/