Tại ngôi chùa cổ ở Nhật Bản, có một cậu bé mới 9 tuổi tên là Thân Loan quyết định xuất gia, cậu đến gặp thiền sư và được hỏi: “Con còn nhỏ thế này sao lại muốn xuất gia?” Cậu bé trả lời: “Mặc dù mới 9 tuổi, nhưng cháu đã mồ côi bố. Cháu xuất gia để tìm hiểu vì sao con người phải chết? Vị thiền sư nói: “Ta đồng ý nhận con làm đệ tử, nhưng hôm nay muộn rồi, sáng sớm mai ta sẽ xuống tóc cho con!” Nghe xong, cậu bé liền nói: “Thưa sư phụ, con còn nhỏ, con không dám chắc quyết tâm đi tu của con có còn giữ được đến sáng mai không. Sư phụ đã cao tuổi, sư phụ có dám chắc sáng mai sư phụ vẫn khỏe mạnh không?” Vị thiền sư nghe liền nói: “Con nói rất đúng, ta sẽ xuống tóc cho con ngay bây giờ. Vạn vật thế giới luôn biến đổi không ngừng, con người cũng vậy, không ai biết được ngày mai sẽ ra sao. Vì vậy, hãy bắt tay làm những gì có thể, đừng chờ đợi ngày mai”.
Quý vị và các bạn thân mến,
Đời sống con người không chỉ là chuyện ăn uống, cưới vợ lấy chồng nhưng mang tầm vóc vĩnh cửu. Để đạt đến sự vĩnh cửu ấy, con người phải chuẩn bị, xây đắp từng ngày từ hôm nay.
Kinh Thánh đã ghi lại sinh hoạt của con người với những công việc lao động, ăn uống vui chơi, cưới vợ lấy chồng…Bỗng cơn hồng thủy ập đến cuốn trôi tất cả ngoại trừ gia đình và súc vật trên con tàu của ông Nôê. Tiếp đến thời ông Lót, trận mưa lửa từ trời đổ xuống thiêu rụi tất cả (x. Lc 17,26-37). Ngày Chúa đến không chờ đợi ai, không miễn trừ ai. Tất cả loài người, vũ trụ vạn vật đều phải trải qua giây phút kinh hoàng ấy. Chúa Giêsu chỉ cho chúng ta một cách chuẩn bị khôn ngoan, đó là phải tỉnh thức và từ bỏ mạng sống mình. “Ai tìm cách giữ mạng sống mình, thì sẽ mất; còn ai liều mất mạng sống mình, thì sẽ bảo tồn được mạng sống” (Lc 17,33).
Mạng sống con người đáng quý hơn mọi của cải vật chất, thế mà Chúa Giêsu lại khuyên chúng ta phải từ bỏ. Từ bỏ là cách duy nhất để chúng ta thuộc trọn và phó thác vào Chúa. Người là nguồn cội, là cùng đích của mọi loài. Qua lời Thánh Vịnh, Thiên Chúa cho chúng ta biết cuộc sống trần gian này chỉ là tạm bợ và thân phận con người mong manh giới hạn. “Chỉ Thiên Chúa là nơi chúng ta vào trú ẩn, ngay cả khi đồi núi chưa được dựng nên, địa cầu và vũ trụ chưa được tạo thành…Chúa bắt phàm nhân trở về cát bụi, Người phán: Hỡi người trần thế trở về cát bụi đi. Ngàn năm Chúa kể là gì, tựa hôm qua đã qua đi mất rồi, khác nào một trống canh thôi” (Tv 90).
Thiên Chúa nhắc nhở ta qua những mạc khải, qua lời các ngôn sứ, qua Thánh Tử Giêsu và hôm nay còn nhắc nhở ta qua Giáo hội và những biến cố trong cuộc sống. Tất cả mọi phút giây dù sống trong vinh hoa phú quý hay bần cùng khốn khó, Chúa đều nhắc ta tìm ý Chúa. Chúa đã dựng nên ta trong tình yêu nên Người không nỡ để ta phải mạng vong. Bằng mọi giá Thiên Chúa đã cứu chuộc và cho ta được thông phần hạnh phúc với Người. Mỗi người chỉ sống một lần nên chúng ta phải sống sao cho ra sống, đừng sống hoài sống phí. Hơn nữa, là con cái Thiên Chúa, chúng ta được mời gọi trở về trong vòng tay yêu thương của Cha, trong ngôi nhà ấm áp của tình yêu.
Tháng Mười Một, tháng mà Giáo hội mời gọi chúng ta dừng lại chiêm nghiệm thân phận mầu nhiệm con người trong tình yêu của Thiên Chúa. Con người sinh ra không phải để qua đi như cỏ cây. Con người chết đi không như một dấu chấm hết mà là để khởi sự tiến sâu vào mầu nhiệm sự sống, đó là được ở trong cung lòng của Thiên Chúa. Để ngày Chúa đến sẽ là một ngày hân hoan, mỗi người chúng ta hãy chuẩn bị cho mình hành trang hữu ích, đó là niềm tin và đức mến. Niềm tin giúp chúng ta dám đánh đổi cả mạng sống để chọn Chúa và đức mến duy trì mối tương giao bền chặt giữa chúng ta với Thiên Chúa.
Lạy Chúa, xin cho chúng con ý thức thân phận con người của mình mà có thái độ sống tích cực hơn, bao dung và vị tha hơn. Xin cho chúng con sống trọn vẹn giây phút hiện tại, để dù cho thời gian có qua đi, niềm tin và lòng yêu mến nơi chúng con vẫn luôn còn mãi. Amen.
Nt. Anh Thư
Trích nguồn: https://vietnamese.rvasia.org